NHỚ
Nửa chiếc lá nửa cuộc đời trơ trọi
Trời đổ mưa tan nát một nửa còn
Nhớ đến em ngoài trời mưa giăng đổ
Gặm nhấm nỗi buồm nhớ thuở vàng son.
ĐỢI CHỜ
Sáng nay anh vẫn đợi chờ
Đêm rồi giấc ngủ anh mơ thấy nàng
Chờ hoài chẳng thấy em sang
Tâm tư xáo trộn anh đang buồn phiền
Hàng cây chao đảo ngả nghiêng
Phải chăng nó cũng muốn điên giống mình
Dưới giàn hoa giấy lung linh
Từ lâu đánh mất mảnh tình bỏ quên.
LẺ LOI
Người ta đi uống cà phê
Đi ăn, đi ngủ, đi về có nhau
Còn tôi ngó trước, ngó sau
Một mình lặng lẽ mà đau đớn lòng
Người ta có vợ có chồng
Còn tôi ảm đạm cô phòng quạnh hiu
Người ta hạnh phúc bao nhiêu
Riêng tôi cô lẻ buồn thiu một mình.
LẮNG ĐỌNG
Giọt mưa còn đọng trên cây
Lung linh ảo giác bóng mây tình buồn
Lá vàng rơi rụng chiều buông
Trái tim thổn thức, lệ tuôn ngược chiều
Sân vườn vắng vẻ quạnh hiu
Bước chân in dấu một chiều bên anh
Ngẩn ngơ tình ái mong manh
Một con chim lẻ trên cành tương tư…
EM Ở ĐÂU
Nhấp chung rượu
có chút gì cay đắng
Nhìn giọt mưa
rỉ rả xót xa buồn
Anh chợt thấy
bóng em trong ly rượu
Loài côn trùng
đang tấu khúc chiều buông
Trời chợt nắng
chợt mưa mang nỗi nhớ
Chợt nghĩ đến em
chợt ấm cõi lòng
Mưa xối xả
xác xơ hoa thạch thảo
Em ở đâu
còn nhớ đến anh không?
MỘT CHÚT LÃNG DU
Ly cà phê ấm lòng người lãng tử
Hồn thả trôi phố núi mù sương
Sa Pa lặng lẽ chiều buông
Mây bay lơ lửng nhớ thương một người
Trên đỉnh núi ngỡ ngàng mây giăng mắc
Người H’mông thơ thẩn dưới chân đồi
Trời ơi sao quá đơn côi
Cơn mưa chợt đến thèm môi người tình
Giã từ cửa khẩu Lào Cai
Con tàu mệt mỏi đường dài trong sương
Tiếng còi quạnh quẽ thê lương
Con tim thổn thức vấn vương tình buồn.
TỘI CHO EM
Em vẫn biết
tim tôi tan từng mảnh
Từng mảnh rơi
lăn lóc giữa tình đời
Em cố ghép
trái tim vừa tan vỡ
Thoi thóp từng phần
rơi rớt từng nơi
Tim tan nát
tự tôi tôi bóp chết
Tội cho em
gom góp mảnh tim côi
Những mảnh vỡ
tim khô không rỉ máu
Nước mắt em
làm sống lại tim tôi
Em góp nhặt
từng phần tim vụn vỡ
Bởi yêu tôi
em bất chấp sự đời
Vẫn lao vào
không nghĩ suy toan tính
Miễn làm sao
ghép lại mảnh tim rơi…
EM CÒN NHỚ
Mấy mùa qua
em không về đây nữa
Để cùng nhau
nhìn hoa giấy rực màu
Để tôi ngắt
cành hoa xin trao tặng
Chút bâng khuâng
ánh mắt lại xuyến xao
Ngồi bên em
ngắm nhìn giàn hoa giấy
Màu sắc lung linh
trong buổi sáng mai
Cơn gió nhẹ
Lả lơi vài cánh bướm
Từng cánh hoa rơi
ẻo lả trần ai
Một nơi nào đó
lầu cao gác phượng
Tiếng nhạc du dương
ánh sáng đèn mờ
Em còn nhớ
những cành hoa giấy đỏ
Có một người
si dại quá ngu ngơ
Tôi lại nhớ
những gì trong kỷ niệm
Thời gian qua
Ký ức đã phai màu
Em đã quên
riêng tôi luôn luôn nhớ
Nhớ về em
Lòng ray rứt đớn đau.
XA VẮNG
Anh trở về
nơi ngày xưa hai đứa
Ngồi bên nhau
ngắm cảnh biển Vũng Tàu
Xa tít ấy
chập chờn con sóng vỗ
Giờ mình anh
gậm nhấm nỗi thương đau
Em có biết
hồn anh đang bỏ ngỏ
Đang tung bay
trên biển cả muôn trùng
Nơi nào đó
bao giờ mình bắt gặp
Trái tim mặn nồng
giữ vẹn thủy chung
Cơn gió thổi
sóng về hôn môi cát
Em ở đâu
anh thèm được… gần mình
Biển giận dữ
bầu trời mây xám đục
U ám nặng nề
vẫn giữ nguyên trinh
Tạm biệt nhé
Nơi đây mang kỷ niệm
Giờ chia tay
cảm thấy quá bùi ngùi
Nhớ đến em
đậm đà ân tình nghĩa
Mãi mãi bên anh
biết thuở nào nguôi...
NỖI LÒNG
Cả cuộc đời
giam mình trong Côn Đảo
Biển chập chùng
mờ mịt cõi xa xăm
Đảo hoang ấy
đêm về nghe gió hú
Cùng tiếng thét gầm
sóng vỗ hờn căm
Có những lúc
định rời xa hải đảo
Mấy mươi năm
chung sống đảo hoang này
Chân dọn bước
nhưng lòng không đành nỡ
Ký ức tràn về
kỷ niệm bủa vây
Gói hành trang
giờ còn treo lơ lửng
Tiếng sóng rì rào
nhức nhối trầm kha
Xa tít ấy
những cánh bướm réo gọi
Bỗng tiếng thở dài
ray rứt xót xa
Ta chấp nhận
giam mình trong hoang đảo
Chẳng nỡ rời xa
vương vấn tràn đầy
Vẫn biết rằng
nơi phương trời nào đó
Có kẻ đợi chờ
sẽ vỗ cánh bay
Và cứ thế
cuộc đời luôn giam hãm
Da đã nhăn
và tóc đã phai màu
Ta ngơ ngác
giật mình xong một kiếp
Một kiếp người
thấm đẫm sầu đau…
RA ĐI
Giờ thì chấp nhận phải đi xa
Bỏ cả vợ con, bỏ cả nhà
Tiền tài sự nghiệp buông trôi hết
Không còn con nợ, vợ oan gia
Bước đầu chả biết phải đi đâu
Sông sâu núi biếc chốn giang đầu
Phiêu phiêu, lãng lãng thơ cùng rượu
Cho đời quên hết cảnh bể dâu
Số phận ra đi cũng yên rồi
Thương, hận theo dòng nước cuốn trôi
Bỏ lại đằng sau bao kỷ niệm
Có còn ai nhớ đến thương tôi?
Túi thơ, bầu rượu bạn đường xa
Thời gian trôi… rồi sẽ phôi pha
Rày đây mai đó, đời phiêu lãng
Gói bụi phiêu lưu kiếp không nhà
Đến lúc rồi đây có nhớ chi
Có ai thương nhớ kẻ ra đi
Cuộc đời như giấc mơ, mờ ảo
Nghiệt ngã, hợp tan lúc phân kỳ.
BÓNG ĐÊM
Có nhiều khi
đêm về ta sợ hãi
Sợ cô đơn
và sợ cả bóng đêm
Ngoài sân vườn
hàng cây say giấc ngủ
Bóng tối tràn về
thấy xót xa thêm
Có những lúc
ngồi yên trong bóng tối
Như bạn đồng hành
rung cảm dị kỳ
Chung quanh ta
vô vàn lời rên rỉ
Lũ dế mèn
tấu khúc biệt ly
Có khoảnh khắc
ngỡ đời là thật
Tiếng thời gian
chầm chậm bước trong đêm
Như kẻ mộng du
đi tìm quá khứ
Ngơ ngác giật mình
thấm thía buồn thêm
Đêm cứ đến
và không gian khép lại
Chợt tỉnh ra
chỉ có mình ta
Đang lạc lõng
mơ hồ tìm ảo giác
Tìm suốt cuộc đời
nhưng vẫn mịt mờ...
KẺ CUỒNG SI
Trong cơn chếnh choáng
ta nghĩ rằng mình tội lỗi
Trước mặt Phật Thích Ca
mới biết ai là kẻ tội đồ
Ta đã an năn, xin quỳ sám hối
nhưng cuối cùng tan biến cõi hư vô…
Ta quyết thành quỹ dữ, không tu nữa
Sẽ biến thế gian
triệu triệu mảnh khăn sô
Ta đã say nên ta luôn nói thật
Mai mốt đây
dù xuống tận đáy mồ
Ta yêu nàng,
tình yêu luôn vĩnh cữu
Đang chơi vơi
trên sa mạc cháy khô
Nàng cố chấp
không còn yêu ta nữa
Chắc hồn ta
hóa kẻ điên rồ
Dòng chữ này
gửi em lần sau cuối
Tiếc cho dã tràng
xây cát thắm điểm tô.
28-10-2010
CƠN LỐC
Trong cơn lốc
anh đẩy em vào tâm bão
Trận cuồng phong
mây xám phủ đầy trời
Biển thức giấc
sóng tràn cơn giận dữ
Nhấn chìm em
xa tít tận ngoài khơi
Trong ảo giác
anh mơ hồ chợt tỉnh
Hối hả thét gào
Em đang ở đâu?
Biển cuốn em
ngoài khơi đầy bão táp
Thấp thoáng bóng em
lặn hụp giữa biển sâu
Giờ đây!
hai lối về chặn nẻo
Anh gục đầu
thoi thóp bóng hoàng hôn
Nẻo thứ nhất
Đã đoạn tình phu phụ
Nẻo thứ hai
tự anh bóp chết mảnh hồn
Ta thất thểu
ngỡ hồn đang thất lạc
Đang bồng bềnh
trên biển cả mông mênh
Hay trôi giạt
trên chín tầng mây bạc
Hoặc rơi vào
trong hố thẳm buồn tênh
Đêm lại về
ta đối diện loài quỹ dữ
Hỏi tội ta
sao đưa em vào cơn lốc
Trời không dung
Quỷ cũng chẳng buông tha
Nguyền rủa ta
suốt cuộc đời cô độc
Linh hồn ta
chờ được thi hành án
Đày chín tầng địa ngục
cũng chưa xong
Đêm nấu dầu
lóc thịt cũng chưa thỏa
Giết anh đi
em mãn nguyện hài lòng
Anh cầu mong
bão yên và sóng lặng
Đưa em về
bến đỗ được bình an
Anh tự giết
tự đọa đầy thể xác
Tự giam mình
để sám hối an năn.
TÔI LẠI ĐI
Sáng nay ra đi
lòng buồn trĩu nặng
Quảy hành trang
đánh mất nửa phần hồn
Trong sâu thẳm
có gì đang giày xé
Cuồn cuộn phun trào
quặn thắt cô đơn
Tôi trốn chạy
như người tù vượt ngục
Bỏ lại sau lưng
mái ấm gia đình
Nơi chốn ấy
tôi nuôi trồng vun đất
Mà giờ này
cuộc sống lại phiêu linh
Tôi chẳng hiểu
cuộc đời sao ngang trái
Những nỗi buồn
u ám vẫn đeo mang
Vì yêu em
anh không màng tổ ấm
Miễn làm sao
chung sống được với nàng
Vẫn như thế
cõi trần vẫn như thế
Vẫn hòa theo
nhịp bước của thời gian
Tôi ngơ ngác
như người trong mộng ảo
Lơ lửng, chập chờn
chẳng tiếng thở than.
(còn tiếp)
Nguồn: Cõi mênh mông. Thơ tuyển của Trần Ngọc. Lời tựa của nhà văn Triệu Xuân. NXB Hội Nhà văn, 01-2017.
www.trieuxuan.info
|