Chương 21
- Anh Staś này, tại sao chúng ta cứ đi mãi, đi mãi, mà không thấy ông Smain đâu cả?
− Anh không biết. Chắc là ông ta đi nhanh lên phía trước để mau tới vùng có thể bắt được người da đen. Em muốn chúng mình được nhập ngay vào toán quân của ông ấy hay sao?
Cô bé gật mái đầu hoe hoe của mình tỏ vẻ rất mong muốn điều đó.
− Sao em lại muốn thế?
− Bởi vì có thể là ở cạnh ông Smain thì Gebhr sẽ không dám đánh thằng Kali tội nghiệp tàn tệ thế kia đâu.
− Smain cũng chẳng tốt gì hơn. Tất cả bọn chúng đều không hề biết thương tiếc gì nô lệ đâu em ạ.
− Thế ư anh?
Và hai giọt nước mắt lăn trên gò má đã gầy tọp đi của cô bé.
Đã là ngày đi đường thứ mười. Thoạt đầu Gebhr − bây giờ là thủ lĩnh của cả đoàn − dễ dàng tìm ra những dấu vết của gã Smain. Những vệt rừng cháy và những đống tro lửa trại đầy xương xẩu bị gặm nham nhở cùng với các thứ hài cốt khác chỉ ra con đường y đã đi qua. Nhưng sau năm ngày đi đường, họ gặp phải một khoảng đồng cỏ bị cháy rộng mênh mông, trên đó gió mang ngọn lửa đi khắp mọi hướng. Các dấu vết mờ nhạt đi và rối rắm hơn, vì hẳn là Smain chia toán quân của y ra thành nhiều đội nhỏ hơn để dễ dàng vây cầm thú và kiếm lương ăn. Gebhr không biết phải đi theo lối nào, và nhiều lần hình như là sau khi đi một vòng tròn lớn, cả đoàn lại quay trở lại chỗ xuất phát ban đầu. Rồi sau đó, họ gặp phải một khu rừng, sau khi vượt qua rừng, họ tiến vào vùng đá sỏi, nơi mặt đất là những phiến đá lớn hay những cục đá nhỏ trải đầy trên một khoảng không gian to lớn, khiến bọn trẻ nhớ lại những con đường lát đá của thành phố.
Ở đây rất ít cây cỏ. Thảng hoặc trong các khe nứt mới có một vài cây xương khô, trinh nữ, và hiếm hoi hơn nữa là một loại cây thân gỗ mảnh mai màu lục nhạt mà Kali gọi theo ngôn ngữ Ki Xvahiti bằng cái tên “m'ti”, loại cây này lá có thể dùng cho ngựa ăn. Trong vùng hoàn toàn không có khe hoặc suối, nhưng may thay, thỉnh thoảng trời bắt đầu đổ mưa, nên có thể tìm thấy nước trong các hõm đá.
Những toán quân của Smain đã xua sạch bọn thú rừng, và đoàn người cơ hồ có thể chết đói nếu như không có hàng lũ chim pentácca, bọn này cứ chốc chốc lại từ dưới chân ngựa bay vụt lên, còn về chiều, chúng đậu kín trên các cây, dày đến nỗi chỉ cần nổ súng về hướng thích hợp là đã có ngay vài con rụng xuống đất. Thêm vào đó, chúng chẳng nhát người chút nào, chúng để cho người ta đến thật gần rồi mới nặng nề và chậm chạp bay lên, đến nỗi con chó Saba chạy trước đoàn người có thể gần như ngày nào cũng tóm được loài chim này.
Mỗi ngày, Chamis hạ chừng hơn chục con bằng khẩu súng kíp cũ kĩ mà hắn đã lừa lấy được của một trong những tín độ Hồi giáo dưới quyền ông Hatim trong chuyến đi từ Omdurman tới Fasoda. Tuy nhiên, đạn thì hắn chỉ còn chừng hai chục viên, nên hắn lo ngại không hiểu sẽ ra sao khi số đạn đó bị cạn đi hết. Tuy các loài thú bị bạt đi, nhưng thỉnh thoảng giữa các khối đá cũng vẫn xuất hiện những bầy linh dương arien, giống linh dương tuyệt đẹp rất phổ biến trong toàn miền Trung Phi. Nhưng muốn săn linh dương arien thì phải bắn bằng khẩu súng của Staś , khẩu súng mà Gebhr không muốn đưa vào tay thằng bé chút nào.
Tên Sudan cũng bắt đầu lo ngại về chặng đường quá dài. Đôi khi hắn đã nghĩ tới việc quay trở về Fasoda, vì nếu như họ vượt qua Smain mà không gặp, thì rất có thể họ sẽ bị lạc lung tung trong những vùng hoàn toàn hoang dã, nơi chưa kể tới chuyện đói, mà trước hết là họ sẽ bị đe dọa tấn công bởi các loài dã thú cùng những người da đen còn hoang dã hơn nữa, những người đang nghẹt thở vì căm thù những cuộc săn lùng mà người ta dành cho họ. Song do không được biết rằng Xêki Tamala đã lên đường đi đánh nhau với pasa Êmin, bởi lẽ hắn không tham dự cuộc trò chuyện về việc ấy, nên hắn vô cùng lo sợ nghĩ đến chuyện quay trở về sẽ phải đối diện với viên êmia hùng mạnh, kẻ đã ra lệnh cho hắn phải mang bọn trẻ đến cho Smain, đồng thời còn gửi cho ông ta một bức thư nói rằng, nếu như hắn không hoàn thành đầy đủ nhiệm vụ thì sẽ phải lên giá treo cổ. Tất cả những điều đó gộp lại khiến lòng hắn tràn ngập đắng cay và tức tối. Tuy nhiên, hắn không còn dám giận cá chém thớt trút những nỗi thù hận của mình lên Staś và Nel nữa, ngược lại, tấm lưng của cậu bé Kali tội nghiệp ngày nào cũng phải tóe máu dưới làn roi ngựa của hắn. Người nô lệ trẻ tiến lại gần ông chủ của mình bao giờ cũng run rẩy và sợ hãi. Nhưng chỉ vô ích thôi việc cậu ôm  |