3. NGUYỄN TRỌNG ĐỊNH
NƯỚC VỐI QUÊ HƯƠNG
Đêm rừng già đi nghe mưa rơi
Một mảnh áo tơi che chẳng kín người
Nước chảy qua môi hớp từng ngụm nhỏ
Bỗng nhớ mẹ ngồi bên ấm giỏ
Nước vối mặn nồng ngọt ngào chuyện cũ
Ôi nhớ sao,
Mảnh vườn quê hương ta đó
Cây vối già bạc phếch nắng mưa
Mỗi nhánh mốc gầy đều in dấu tuổi thơ
Tháng năm tới cành chỉ còn thấy nụ
Nụ chín vàng mẹ lấy vào dấm ủ
Hạt khô giòn trong nắng nhỏ xôn xao
Rồi những ngày ngâu tràn chum nước gốc cau
Những tháng rét trải rơm làm ổ ngủ
Bắc ấm nước mưa con ngồi nhóm lửa
Nụ tích mấy mùa mẹ lại sẻ ra pha
Chén nước ấm nồng ngai ngái vị thuốc ta
Mà nhấp khỏi cứ ngọt hoài đầu lưỡi
Con ủ tay dưới nắp bông nóng hổi
Nghe rì rầm câu chuyện cũ năm nao
Có gà chín cựa, ngựa chín hồng mao
Trận thủy chiến nước dâng lên cuồn cuộn
Cô láng giềng lén sang nghe trộm
Bỗng hỏi dồn:
Sơn Tinh thắng hay không?
Mẹ ơi
Quê ta đêm nay có nặng hạt mưa giông
Ấm vối đặc chắc vẫn nồng trong giỏ
Tháng năm rồi vối trong vườn kết nụ
Cô láng giềng còn hái giúp mẹ không?
Chúng con đi giữa rừng đêm mưa xối
Lòng vẫn ngọt ngào vị nước vối quê hương
Súng chắc trong tay gạo cuốn bên sườn
Theo bước chân nhau gạt cây băng tới
Đất nước mình còn đạn thù cày xới
Giục giã chúng con nhanh bước trong mưa
Mẹ hãy nói giùm con cô gái tuổi thơ:
Ta sẽ thắng như Sơn Tinh thuở trước
Con sẽ về với bao nhiêu hẹn ước
Bên ấm vối nồng kể lại mẹ những chiến công
Thoang thoảng đầu nhà nụ vối đưa hương.
Thơ Nguyễn Trọng Định/ Hoàng Xuân Họa chọn
4. BÙI GIÁNG
MẮT BUỒN
Dặm khuya ngất tạnh mù khơi
Nguyễn Du
Bóng mây trời cũ hao mòn
Chiêm bao náo động riêng còn hai tay
Tấm thân với mảnh hình hài
Tấm thân thể với canh dài bão giông
Cá khe nước cõng lên đồng
Ruộng hoang mang khóc đêm mồng một Giêng
Tạ từ tháng Chạp quay nghiêng
Ấn trang sử lịch thu triền miên trôi
Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa
Bỏ người yêu, bỏ bóng ma
Bỏ hình hài của tiên nga trên trời
Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con.
Thơ Bùi Giáng/ Vũ Bình Lục chọn
5. HẢI KỲ
TÔI VÀ EM VỚI THIÊN AN
Thông xanh huyền hoặc thông xanh
Như em huyền hoặc với anh giữa rừng
Gió chừng như cũng trẻ trung
Cứ mang phấn mịn mà tung với trời
Đi cùng anh nhé, em ơi
Mà nghe thông hát suốt đồi Thiên An
Thông xanh như cũng mơ màng
Câu thơ em rắc phấn vàng gió bay
Chao ôi cây nối liền cây
Người sao chẳng biết cầm tay với người
Giữa rừng em với mình tôi
Lặng im giấu một khoảng trời Thiên An.
Huế, 1981
TRIỆU NĂM…
Tôi là một kẻ ngây ngô
Đừng cười tôi với những trò vô duyên
Tôi đau một mảnh lòng riêng
Không ai hiểu được nỗi niềm tôi đâu
Cuộc đời tàn lụi qua mau
Tuổi xanh mấy chốc bạc đầu đó thôi
Mà tình thương ở đâu rồi?
Cả tình yêu nữa, những lời của hoa?
Tôi tìm lâu lắm chẳng ra
Lang thang một kẻ không nhà mồ côi
Ôi tình thương của Mẹ ơi
Và tình yêu của những người yêu tôi
Tôi đi cuối đất cùng trời
Lòng riêng đã chết những lời thương yêu
Triệu năm sau, những sớm chiều
Cô đơn vẫn xót trăm điều trong tôi…
Ôi tình thương của Mẹ ơi
Và tình yêu của những người tôi yêu
7 – 1976
MẸ TÔI
Kính viếng Mẹ
Mẹ tôi ngày ấy rất hiền
Thường ra đứng ngóng trước thềm đợi tôi
Tôi còn bé đã rong chơi
Nhiều khi đến tắt mặt trời còn đi
Mẹ tôi hiền chẳng nói chi
Ôm tôi lo lắng thường khi người buồn
Sợ đời tôi chẳng gì hơn
Lại thêm mưa nắng bất thường mai sau
Cha tôi đi biệt từ lâu
Tôi còn bé, mẹ khấn cầu đất đai
Cho sau núi rộng sông dài
Có tôi đáng sống nên trai giữa đời
Đến khi tôi biết vâng lời
Chiến tranh đã khép mắt người buồn đau
Ở hiền sao chẳng sống lâu
Ngoài ba mươi tóc trên đầu đang xanh
Mười lăm năm sống một mình
Mẹ như chiếc bóng lặng im đi về
Lúc buồn mẹ hát tôi nghe
Tôi đâu hiểu những ngẩn ngơ ru hời
“Gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay”
Cuộc đời trăm mối tơ vây
Tuổi xuân mẹ đã lấp đầy mùa đông
Nhiều khi tôi thấy rỗng không
Cầm tay với những mơ mòng vẩn vơ
Có em viết tặng bài thơ
Lại như thấy mẹ đứng chờ xa xôi…
Bây giờ tôi đã là tôi
Mẹ thành nấm đất cuối đồi sim mua
1980
ĐỐI THOẠI LỤC BÁT
Vần lục bát thế nào anh
Câu thơ sao nữa những thanh trắc bằng?
Con đường gió bụi xe lăn
Tiếng em lúc bổng lúc trầm bên tôi
Ví như câu lục em cười
Xuống câu bát đã thành lời của thơ
Câu này vần của ngày xưa
Câu này điệu của bây giờ lạ không!
Trắc bằng lục bát xanh trong
Gõ lên thành nhịp chờ mong vạn đời
Lúc vang xa biển cao trời
Lúc ngân, lắng tận lòng người thẳm sâu
Cái vần lục bát về nhau
Gieo cho khéo lúc ban đầu hỡi em.
12-1984
TÔI RA CỬA BIỂN
Tặng Lý
Em đi góc biển chân trời
Tôi về nhặt lại những lời bỏ quên
Mùa đông rụng lá ưu phiền
Sang xuân có bớt nỗi niềm nhớ mong
Biết là nhớ cũng bằng không
Tôi ra cửa biển ngồi trông cánh buồm
Tôi rơi vào cuối ngọn nồm
Em rơi vào cuối nỗi buồn của tôi
Nỗi buồn như tấm gương soi
Gặp em không gặp thì tôi gặp mình
Chẳng là như chỉ với kim
Chẳng là như bóng với hình ngày qua
Thì thôi xa thế đành xa
Em đi để đó cửa nhà vắng hoe
Mùa thu mặc áo gì kia
Còn tôi mặc sợi đầm đìa mưa ngâu
6. NGUYỄN LÂM
1. TRẦN NỮ
tóc ướt vành trăng
mưa xanh vòm sóng
trưa tàn mũ đen
mím cười áo trắng
mắt chớp một phương
người đi sương vàng
thửa nào búp vắng
lá biếc hoa giăng
2. BỖNG CHỐC
tình cờ
yêu
chợt tắt bóng
thôi chờ
hình rơi trong con nhớ
lá rơi thềm
ngậm
3. LÚNG LIẾNG
ai đem người ngọc
trèo lên quán dốc
tựa gốc cây đa
thu đông xuân hạ
vào ra lẫn bóng hoàng hôn
lới lơ
lơ lới
bên nay bỏ gối
đốt sạch lá đời
cho ta thành nắng
lung liêng
lúng liếng má em
4. NỘT LÓA
mắt em mênh mông trời thẳm
thấy mãi thành yêu
đêm vắng
òa nắng
giọt mắt nắng
chời vời
một nột khuya
chới với đời khuya
5. HOA HỒNG
chốn đó nguyên sơ
búp cầu vồng
bông hồng e ấp
nụ hôn lạc
quên cành
lá rối buột lời đầy vơi
cánh hoa đầm đìa mưa dại
trâm đã gẫy
còn trăng
trắng hết
tóc chẳng dài
lung linh bên lở
vương sợi thề trong giọt lệ
giọng em manh gió
tầng tầng khuya
neo mở
đáy cơn mơ
gai ngỏ
6. THẦM THỠ
những sợi thanh âm
trượt dài bờ bãi
líu ríu
vo tròn cuộn sóng
rạo rực vòm sao
bỗng đứt nghẹn
một thoáng thì thầm
7. HÔM NAO
thung lũng vàng chân chim
lặng vuông trời
con công nó múa
rênh cánh hát
chiếc lá vênh vao
sợi gió vịn bờ rào
giọt hoa nhỏ
chia ai tóc rối
Thơ Nguyễn Lâm/ Nguyễn Khắc Phục đọc chọn
7. LƯU TRỌNG LƯ
LẼ NÀO ANH CHẾT
Anh không ngồi đếm bao thu còn lại.
Còn bao tuần lá đổ nữa, vàng sân.
Khi cánh song anh khép kín cõi trần
Anh vẫn không tin: mình chết.
Đâu phải anh vào nơi bất diệt
Vì trăm năm sau
Cô bé nào bên cầu ao
Chợt ngâm đùa mấy câu thơ anh, vơ vẩn.
Anh biết rồi, mắt anh sẽ là bụi phấn
Nhưng em có hay: hạt bụi mắt anh
Là con thương của giọt nắng rơi tự trên cành
Và của giọt sương hoang từ đất đen tụ lại.
Còn say, còn mơ và đòi luân hồi mãi mãi
Hạt bụi mắt anh đi cướp lửa sao trời
Để sưởi nồng mảnh mảnh trăng rơi
Và chút chút nhen hồng trong mắt người bất hạnh…
Có những hoàng hôn toan xóa mờ chân sói
Giữa nơi đây ta chong sáng ngọn đèn.
Giữ mãi hồn thương, sắc mơ còn đỏ mãi
Dẫu mơ kia chưa trọn nở trước thềm!
Khi gà mai mỗi ngày còn đập cánh
Ai tắt được lửa bình minh
Khi tim anh còn chan chứa ân tình
Lẽ nào em tin rằng: anh chết.
Thơ Lưu Trọng Lư/ Nguyễn Anh Tuấn đọc chọn
8. DƯƠNG KIỀU MINH
CÓ GÌ ĐÓ CHƯA PHẢI LÀ MÙA THU
Có gì đó chưa phải là mùa thu
Cơn bão Cầu vồng đến rồi đi đột ngột
Có gì đó chưa phải là mùa thu
Ai chợt nói: Lòng tin vừa trả giá
Tán bàng xanh om. Cây cầu vừa dựng lại
Con đường sỏi
hàng bạch đàn thay vỏ
Em cuộn sâu trong chiếc kén kỷ niệm
Một đi, lại một về
Có gì đó chưa phải là mùa thu
Sắc chàm vừa đổ loang ngực núi
Đâu đó gần gần tiếng lạo xạo đều đều dòng suối nhỏ
Hoang sơ tuổi hai mươi
Chiều lững thững quay về từ đỉnh dốc
Ai đó ngủ quên dưới tán cây lực lưỡng
Gối đầu lên cội rễ phong trần
Vương vất qua kẽ tay
Tiếng xào xạc ánh vàng nơi bìa rừng sót lại
Có gì đó chưa phải là mùa thu
Cơn bão Cầu vồng đến rồi đi đột ngột
Em vẫn lẫn sâu trong đám lá sắc chàm
20-9-2009
BÀI THƠ GHI LẠI TRONG MƠ
Tôi nằm ngủ nước tràn qua mặt
Mưa thu trắng trời
Tôi trèo lên ngọn tháp cổ xưa, từ đỉnh tháp bò lên đỉnh núi, vục tay
uống ba ngụm nước ở chiếc bể trời.
Một tiếng sét nổ trên đỉnh đầu giật mình, tỉnh giấc.
Cơn mưa mùa thu như trút nước mang hơi mát tỏa ra
từ tảng thạch lớn khổng lồ truyền xuống từ ô cửa mái.
Mưa chợt ngớt
Tiếng chí chóa đùa nhau bầy chim trên vòm phượng vĩ đầu hồi tòa thư quán.
Ồ đang gần gần tiết Trung thu
Theo hơi mưa thoảng đến mùi thơm hăng hăng những bụi hoa cúc dại
Chợt nhớ mùi bưởi chín
Những nếp nhà mái rạ nép vào nhau trải dài theo ký ức
Những người thân lần lượt nằm xuống yên nghỉ
Cơn mưa thu ngập đường
Ồ, giấc mơ của mẹ tôi là những bông lúa
Bông lúa mở ra Đức Bồ tát quán tự tại.
Ờ đấy, đang gần gần tiết Trung thu
Ba ngụm nước tôi uống nơi bể trời trên đỉnh núi cạnh ngọn tháp cổ xưa
không làm dịu cơn khát
Tôi ngước lên mưa thu trắng trời nước tràn qua mặt
21-9-2009
TIẾNG BẦY NGỖNG TRỜI LẠC GIỮA ĐÊM THU
Ta sắp trở lại với ngươi rồi
Những trang sách cũ mở giữa đêm thu dịu lạnh
Tiếng bầy ngỗng trời xa ngăn ngắt cắt theo trục đông tây.
Ta sắp trở lại với ngươi rồi
Sự bình lặng từ từ lắng sâu vốn có từ thuở đôi mươi, rồi bỏ mất
Theo năm tháng ta cứ khuấy đục dần cái hồ nước lòng mình.
Đó là câu chuyện cũ?
Không, ta già đi trong nỗi niềm thế tục
Đã khô cằn trong chiếc bình đã cũ
Cánh đồng ấu thơ kia
Con đường ngày mới lớn
Mở ra bát ngát chân trời…
Ta đã dạt vào câu chuyện cũ
Bên những luồng chảy xiết
Khát khao như nắm tro bài văn khấn thả xuống dòng sông cổ
Đấy là câu chuyện cũ?
Núi thu um tùm những khóm ngải tiên
Mây sương trùng trùng trải rộng như mặt biển
Ta đã già cùng những tuồng tích cũ
Chợt tiếng vọng từ thâm sơn cùng cốc
Hơi sương từ cánh rừng theo làn gió thấm qua rèm cửa
Xào xạc những trang sách cũ mở toang giữa đêm thu gợn lạnh
Tiếng bầy ngỗng trời ngăn ngắt âm thanh nhỏ xíu mất hút về hướng tây
2009
Thơ Dương Kiều Minh/ Văn Chinh đọc chọn
(còn tiếp)
Nguồn: Thơ Bạn Thơ. Nhiều tác giả. Chủ biên: Lý Phương Liên - Nguyễn Nguyên Bảy. NXB Văn học, 8-2012.
www.trieuxuan.info
|